mardi 30 janvier 2024

Không được vào Bảo tàng Louvre vì ăn mặc hở hang

PARIS (NV) – Một Instagrammer người Úc có nhiều người quan tâm (follower) đang bày tỏ sự bất bình trên mạng xã hội sau khi cô bị ngăn không cho vào Bảo tàng Louvre ở Paris, theo yahoo.com/lifestyle.

Cô Newsha Syeh, 25 tuổi, kể với 238,000 follower của mình rằng cô không được phép vào thăm công trình văn hóa nổi tiếng này của Pháp vì ăn mặc hở hang. Lúc đó, Syeh đang mặc chiếc đầm ngắn đến đùi rồi nối theo là vải ren đến cổ chân.

Syeh viết trên Instagram rằng: “Hôm qua, tại Bảo tàng Louvre, tôi bị nhân viên bảo vệ chặn lại vì bộ đồ tôi đang mặc. Ông ta làm điệu bộ và cử chỉ thật kinh khủng, gớm ghiếc, la hét bảo tôi phải mặc kín đáo, đôi mắt ông ta đầy sự căm ghét. Ông ta không cho tôi vào.”

Syeh kể thêm rằng, khi bị chặn lại ở cổng ra vào, cô cảm thấy bực bội và “đau lòng”. Cô còn đăng hình chụp cô đang tìm kiếm trên Google để xem Bảo tàng Louvre này có quy định nào về trang phục hay không.

Sau khi tìm kiếm, cô Syeh chỉ tìm thấy một lời chỉ dẫn không chính thức liên quan đến trang phục, theo đó, “Bảo tàng Louvre không có quy định về trang phục, khách đến đây muốn mặc gì mặc. Chỉ nên nhớ rằng phải đi bộ rất nhiều. Nên mang giày thoải mái. Mặc đồ nhiều lớp như củ hành vậy.”

Website của bảo tàng này cũng không có quy định cụ thể về trang phục. Tuy nhiên, Phần 1, Khoản 2 của website có lưu ý rằng khách không được mặc “đồ tắm, hoặc khỏa thân, để ngực trần hoặc đi chân đất.”

Bài viết của cô Syeh nhận được nhiều phản ứng khác nhau. Một người phê bình rằng: “Chuyện như vậy mà cũng đưa lên, làm như mình là nạn nhân gì ghê gớm lắm. Lớn rồi, đi xem bảo tàng thì làm ơn mặc áo đàng hoàng, không được mặc đồ tắm. Cô làm mất mặt nước Úc không chỉ vì chuyện quần áo mà còn vì chuyện nhõng nhẽo về việc quá nhỏ nhặt.”

Tuy nhiên, cũng có nhiều người bênh vực Syeh. Có người nói: “Quần áo là nghệ thuật, là cách bộc lộ bản thân rất nghệ thuật. Mọi người nên hiểu rằng đó là bảo tàng nổi tiếng thế giới. Buồn là người ta vẫn hạ thấp phụ nữ vì trang phục.”

Cô Syeh kể với tờ The Sun rằng cô từng mặc bộ quần áo tương tự như vậy khi đến Bảo tàng Louvre trước đây mà “không có vấn đề gì” khi qua cổng bảo vệ. “Đây rõ ràng là thành kiến cá nhân,” cô nhấn mạnh.

Sau đó, cô Syeh lên Instagram một tấm hình khác của cô đang mặc đúng chiếc đầm đó, và tuyên bố “Picasso mà có ở đó chắc chắn sẽ thích bộ đầm của tôi.” (T.Long)

Bếp cảm ứng điện từ hoạt động ra sao?

Hà Dương Cự/Người Việt

Từ thời thượng cổ con người đã biết dùng lửa để nấu chín thực phẩm, nhất là thịt cá. Cho đến nay loài người vẫn tiếp tục dùng lửa hay những phương pháp tương tự để nấu nướng.

Nhưng vào thế kỷ thứ 20 thì các nhà khoa học đã khám phá ra hai phương pháp nấu thực phẩm mà không cần dùng lửa. Một là lò vi sóng (microwave oven), hai là bếp cảm ứng điện từ (electromagnetic induction), viết cho gọn là bếp cảm ứng.

Nguyên tắc hoạt động của bếp cảm ứng 

Bếp cảm ứng hoạt động theo nguyên tắc của điện từ (electromagnetism). Theo vật lý thì điện và từ trường liên hệ chặt chẽ với nhau. Một dòng điện chạy trong một sợi dây điện sẽ sinh ra một từ trường chung quanh sợi dây và ngược lại nếu từ trường thay đổi sẽ làm ra điện. Đây là nguyên tắc của động cơ điện. Đa số điện mà chúng ta dùng bây giờ được phát sinh ra từ những máy phát điện dùng nguyên tắc của điện từ.

Ở ngay dưới mặt kính của bếp cảm ứng là những vòng xoắn bằng đồng được nối vào một mạch điện xoay chiều. Khi bật bếp lên thì dòng điện chạy trong vòng xoắn và phát sinh ra một từ trường chung quanh đó. Vì là dòng điện xoay chiều nên từ trường luôn luôn thay đổi.

Khi đặt một nồi làm bằng thép hay gang lên trên bếp cảm ứng thì sự thay đổi của từ trường làm cảm sinh ra dòng điện ngay trong chất kim loại của nồi, do đó có tên là cảm ứng điện từ. Khi từ trường xoay chiều thì dòng điện cũng đổi chiều theo nên dòng điện này được gọi là dòng điện xoáy (eddy current) hay dòng điện fu-cô (Foucault current). Dòng điện fu-cô khác với dòng điện thường chạy trong dây điện. Thành phần kim loại của nồi đối kháng với dòng điện fu-cô như một điện trở và gây ra nhiệt. Sức nóng này chính là sức nóng dùng để đun nấu.

Nguyên tắc của bếp cảm ứng. (Hình: dc.edu.au)

Tiến trình của sự phát triển bếp cảm ứng 

Sự liên kết giữa điện và từ trường đã được các nhà khoa học bên Âu Châu khám phá ra và ngiên cứu từ thế kỷ thứ 19. Vào thập niên 1860 ông James Clerk Maxwell, khoa học gia xứ Tô Cách Lan (Scotland) đã tóm gọn những hiện tượng này bằng bốn phương trình toán học, bây giờ được gọi là những phương trình Maxwell.

Vì sự phát triển của ngành điện từ được nhiều nhà nghiên cứu đóng góp nên không rõ ai là người đã phát minh ra bếp cảm ứng. Nhưng nấu bằng cảm ứng điện từ được biểu diễn lần đầu trong Hội Chợ  Quốc Tế (World Fair) ở thành phố Chicago vào năm 1933. Sau đó thì không có phát triển gì thêm.

Vào thập niên 1970, công ty Westinghouse Electric đưa ra bếp cảm ứng đầu tiên và công ty Sears cũng có bán bếp cảm ứng lúc bấy giờ. Nhưng vì giá đắt, không được nóng lắm, không chắc chắn và ồn ào nên người tiêu dùng không thích bếp cảm ứng và ở Hoa Kỳ bếp cảm ứng không được phát triển.

Tuy nhiên bếp cảm ứng vẫn được phát triển và tiêu thụ bên Âu và Á Châu. Bây giờ thì kỹ thuật bếp cảm ứng đã tiến bộ rất nhiều nên ở Hòa Kỳ người tiêu dùng lại bắt đầu thích bếp cảm ứng.

Nồi nào thì dùng với bếp cảm ứng? 

Vì bếp cảm ứng dùng từ trường để gây ra điện và sinh ra sức nóng, nên không phải nồi nào cũng dùng được với bếp cảm ứng. Phải là những nồi làm bằng kim loại có tính chất sắt từ (ferromagnetic metal). Nếu bạn đi mua nồi mới thì chọn cái nào có chữ “induction compatible” (thích hợp với cảm ứng) hay “induction ready” (sẵn sàng cho cảm ứng). Có những nồi mới có một dấu hiệu tương tự như dấu hiệu sau, báo hiệu cho biết là nồi đó dùng cho bếp cảm ứng được.

Với những nồi niêu cũ thì bạn có thể thử xem cái nào dùng cho bếp cảm ứng được bằng cách để một cái nam châm dưới đáy nồi. Nếu cái nào hút nam châm mạnh thì cái đó dùng cho bếp cảm ứng được.

Dấu hiệu nồi dùng cho bếp cảm ứng. (Hình: en.wikipedia.org)

Thông thường thì nồi nào là bằng thép hay gang là đều dùng cho bếp cảm ứng được. Nồi bằng thủy tinh hay bằng gốm thì không dùng được cũng như những nồi làm bằng đồng hay nhôm. Ngược lại những nồi dùng được cho bếp cảm ứng đều dùng được cho bếp thường.

Ưu và khuyếđim ca nu bng bếp cảm ứng 

Bếp điện hay bếp khí đốt đều mất rất nhiều năng lượng ra ngoài. Bếp cảm ứng có hiệu năng hơn các loại lò khác vì năng lượng được truyền thẳng từ bếp cảm ứng vào nồi.

Những loại bếp thường thì nguồn nóng là ở ngoài. Nguồn nóng này làm nóng nồi, rồi hơi nóng mới tới thực phẩm. Vì nguồn nóng có thể không làm nóng nồi đều nên trong nồi có chỗ nóng hơn chỗ khác và bạn phải khuấy lên cho đều. Bếp cảm ứng làm nóng thức phẩm đều hơn là các loại lò khác vì chính nồi là nguồn nóng.

Hơn nữa, vì không có nguồn nóng mở như bếp điện hay bếp khí đốt nên bếp cảm ứng rất an toàn. Vì lý do này nên cơ quan không gian Hoa Kỳ NASA đã nghiên cứu và phát triển bếp cảm ứng cho những phi thuyền của họ. Ngay như khi bếp cảm ứng được bật lên, mặt của bếp vẫn nguội nên bạn có để tay lên đó cũng không bị phỏng. Tuy nhiên cũng phải cẩn thận khi bếp cảm ứng đang được dùng để nấu thì hơi nóng của nồi có thể tỏa ra, truyền xuống và làm nóng mặt bếp.

Bếp cảm ứng nóng nhanh hơn bếp thường và cũng nguội nhanh hơn. Bếp cảm ứng còn có thể điều chỉnh nhiệt độ thấp rất tiện cho những thức ăn cần nấu lâu ở nhiệt độ thấp như là rim cá hay thịt.

Vì bếp cảm ứng chỉ là một mặt phẳng bằng kính nên rất dễ lau chùi và giữ gìn sạch sẽ. Về mặt thẩm mỹ thì bếp cảm ứng trông đẹp hơn những bếp khác.

Một khuyết điểm của bếp cảm ứng là giá cao, tuy nhiên khi có nhiều người dùng thì giá sẽ hạ xuống.

Một khuyết điểm nữa là không quen sử dụng. Vì nồi nấu bằng bếp cảm ứng có những đặc tính khác thường nên lúc đầu không quen dễ bị cháy hay nấu món ăn không được như ý muốn. Sử dụng lâu ngày mới thấy thích.

Trong tương lai khi giá thành giảm xuống sẽ có nhiều người mua và dùng bếp cảm ứng. Ngay bây giờ những nồi cơm điện loại đắt tiền đều dùng cảm ứng điện từ để nấu cơm, loại này có tên là IH (Induction Heating) rice cooker, tạm dịch là nồi cơm điện cảm ứng. Nhiều phê bình trên mạng nói là nồi cơm điện cảm ứng nấu nhanh hơn và cơm thơm, dẻo hơn. (Hà Dương Cự)

Triết lý là gì?

Nguyễn Tường Tâm (Danlambao) - Hiện nay, mọi giới chức có nhiệm vụ hay những người quan tâm tới giáo dục đang bàn luận sâu rộng về "Triết lý giáo dục". Tôi tóm lược một số ý tưởng thích thú trong bài khảo cứu của tôi, Triết lý là gì?, mong giúp độc giả vừa giải trí vừa mở rộng tầm tìm hiểu vấn đề đang được xã hội quan tâm.

Ngôn ngữ triết học vốn rất cô đọng và chính xác, cho nên với cá nhân tôi, bất cứ nỗ lực nào viết về định nghĩa triết học theo cách tôi hiểu cũng đều trở nên dài dòng khó hiểu cho người đọc, vì vậy tôi chọn cách không tự diễn đạt một định nghĩa nào theo cách hiểu của riêng mình mà gom những định nghĩa thu thập được trong tất cả những sách hàn lâm hay phổ thông của những tác giả chuyên môn về triết phương Tây mà tôi được đọc. 

Dưới đây chỉ là một vài ý tưởng trong số những ý tưởng liên quan tới triết lý mà tôi thu thập được, và hai từ "triết lý" và "triết học" tôi sử dụng không khác nghĩa nhau mà chỉ cùng một nghĩa của từ "philosophy" của phương tây.

Ý tưởng # 1: Triết gia là người yêu kiến thức (philo = yêu thích/ sophia = kiến thức (wisdom))

Theo cuốn Dialectical Materialism (A. Spirkin), (https://www.marxists.org/reference/archive/spirkin/works/dialectical-materialism/ch01.html) định nghĩa lâu đời nhất của triết học được cho là của Pythagoras. Ông nói rằng, ông không phải là một nhà thông thái (a wise man), mà chỉ là một người yêu kiến thức (a lover of wisdom), là một triết gia (a philosopher, theo tiếng Hy lạp, "philos" là yêu thích (loving) và sophia là wisdom). 

Ý tưởng # 2: Giải thích các ý niệm là nhiệm vụ chủ yếu của triết gia.

Dĩ nhiên khởi đầu vào bất cứ bộ môn nào cũng cần định nghĩa những ý niệm, nhưng theo A.J. Ayer on Philosophy các nhà khoa học thực nghiệm chỉ xử dụng các ý niệm để tìm hiểu những qui luật của vũ trụ, của xã hội. Trong khi trong The visual reference guides Philosophy by Stephen Law ở mục Triết học và Khoa học trg. 18, tác giả viết, "việc giải thích các ý niệm (meanings and concepts) là một trong các hoạt động chủ yếu của triết gia", (không phải là việc của các nhà khoa học thực nghiệm). 

Một lý do khác nữa khiến khoa học không khả năng trả lời được một số những câu hỏi cơ bản là vì một phần các câu hỏi cơ bản liên quan tới nội dung của ý niệm (concepts). Ví dụ trong câu hỏi "Con người có ý trí tự do hay không?" (Do human beings possess free will?) thì cái ý niệm "free will" vẫn chưa được giải thích rõ là gì. Việc giải thích ý niệm "free will" là công việc của các triết gia.

Ý tưởng # 3: Triết lý là bộ môn đặt những câu hỏi cơ bản.

Cuốn The visual reference guides Philosophy by Stephen Law viết, triết lý là bộ môn đặt những câu hỏi cơ bản (fundamental questions) về vũ trụ và cuộc sống; và thường là những câu hỏi không có câu trả lời. Ví dụ Vũ trụ từ đâu tới? Tại sao lại có vật chất (Why, indeed, is there anything at all?)

Trong đời sống thường nhật, người ta ít khi đặt ra những câu hỏi cơ bản bởi vì người ta có khuynh hướng cho những vấn đề thường nhật có tính cách đương nhiên (take it for granted.) Nhà bác học Einstein lưu ý rằng một trong những gợi hứng lớn đối với ông là sau khi đọc triết gia David Hume của tk 18. David Hume đã khiến Einstein bắt đầu đặt câu hỏi về những điều mà những người khác cho là sự thật hiển nhiên (assumed to be true.)

Không phải chỉ có các khoa học gia mới hưởng lợi khi đặt những câu hỏi cơ bản. Một số những phát triển quan trọng nhất trong lãnh vực đạo đức và chính trị cũng được đặt ra bởi những người có khuynh hướng hay đặt những câu hỏi cơ bản và trong một số trường hợp đã bác bỏ những tín điều mà hầu hết những người khác nghĩ đơn giản cho là đúng. Ví dụ, cách nay không lâu, ở khắp phương Tây, người ta coi, về phương diện đạo đức, rõ ràng có thể chấp nhận hiện tượng nô lệ (slavery); hay là vai trò của phụ nữ là chỉ ở trong nhà bếp núc, nội trợ. Những tiến bộ về chính trị và đạo đức hiện nay được mang lại bởi chính những người đã muốn đặt ra những câu hỏi về những vấn đề mà nhiều người khác coi là lẽ đương nhiên.

Ý tưởng # 4: Trong đời sống hàng ngày con người thường vận dụng khả năng triết lý.

Cuốn History of Philosophy, ở mục The Ancients, viết, Aristotle nói rằng triết học khởi đầu bằng sự thắc mắc (philosophy begins in wonders). Nếu thế triết học phải có nguồn gốc song hành cùng loài người (trg.24) Và bởi vì ai mà không thắc mắc, cho nên triết học rất gần gũi với con người chứ không phải là một cái gì xa lạ. Nhưng rất nhiều khi con người không nhận ra mình đôi khi cũng triết lý. Một điều rõ nhất là ai cũng có niềm tin triết học nhưng chúng ta có thể không nhận ra điều đó. Stephen Law trong cuốn The visual reference guides Philosophy viết, Tất cả chúng ta ai cũng có niềm tin triết học (philosiphical beliefs) mặc dù chúng ta có thể không nhận ra điều đó (Though we may not realize it, we all hold philosiphical beliefs.) Ví dụ, Có người tin rằng có thượng đế, có người không, đó là một niềm tin triết học. Người thì tin rằng con người có linh hồn bất tử (immortal souls), người chỉ tin rằng con người là thuần túy vật chất (purely material beings), đó là một niềm tin triết học. Như vậy có con người là có triết lý. Triết lý hiện diện hàng ngày trong đời sống con người.

Thêm nữa, trong cuộc sống, hàng ngày, hàng giờ, nếu không muốn nói hàng phút, con người luôn đối diện với những giải pháp phải chọn lựa, với những vấn đề cần giải đáp. Khả năng lý luận (tức triết lý) giúp người ta tìm ra sự chọn lựa hợp lý, hay câu trả lời cần thiết. Nói cách khác, trong đời sống hàng ngày con người phải luôn luôn vận dụng khả năng triết lý (lý luận) dù rằng đôi khi họ không nhận thức được rằng họ đã qua quá trình lý luận. 

Khả năng lý luận là điều cần thiết, là kỹ thuật sống (life skill), cho nên trong trường học Hoa Kỳ, người ta dậy kỹ năng lý luận cho học sinh ở mọi cấp. Thêm nữa, trong chương trình đại học, ở năm thứ nhất sinh viên bắt buộc phải lấy một lớp triết học cơ bản. Trong đó người ta dậy sinh viên lý luận và những trường hợp ngụy biện (fallacies).

Ý tưởng # 5: Triết lý là những nguyên tắc hướng dẫn con người hành động.

Chính vì trong đời sống hàng ngày con người thường xuyên phải vận dụng khả năng triết lý để chọn một giải pháp, một quyết định, cho nên triết lý hướng dẫn con người ta hành động. Bởi thế, trong cuốn tập đọc 180 của Hoa Kỳ dành cho bậc tiểu học, triết lý được định nghĩa là "Những nguyên tắc hướng dẫn con người hành động" (Philosophy: The attitude or beliefs that guide how people or groups act.) 


Một cuốn sách tiểu học Mỹ khác viết rằng: Triết lý là thái độ hay niềm tin hướng dẫn con người hành động. Ví dụ: Tôi sống theo triết lý sau: Tôi muốn giúp mọi người. Ví dụ 2: Trường học thay đổi triết lý giáo dục bằng cách cho phép học sinh có quyền tự do phát biểu (free speech).


Một người có những nguyên tắc hướng dẫn hành động (guides) trong cuộc sống được gọi là một người có "triết lý sống" (philosophy of life). Trong đời sống, con người cần có triết lý sống thì mới định hướng được cuộc đời, mới không phí phạm thời gian hoạch định cuộc sống. Những người không có một triết lý sống rõ ràng dễ bị lạc hướng, không biết mình phải sống ra sao, phải chọn nghề gì. Triết lý sống giúp người ta trả lời câu hỏi cơ bản "Mình sống để làm gì? Sống ra sao? Mình muốn làm gì trong tương lai?" Triết lý hành động, tức triết lý sống (philosophy of life) cũng giúp người ta làm việc có mục tiêu, có kế hoạch và tránh được những thất bại không đáng có. Hàng ngày, trên mặt báo chúng ta thấy hầu hết các chương trình về giao thông, y tế, môi trường, giáo dục v.v... tại Việt Nam bị thất bại. Sở dĩ như vậy vì giới lãnh đạo Việt Nam Xã Hội Chủ Nghĩa (XHCN) thiếu một triết lý hành động, không biết đặt ra những câu hỏi cơ bản, tức là không biết triết lý. Cụ thể nhất là trong lãnh vực giáo dục, suốt từ 1954 tới nay, qua nhiều cải tổ, nhưng các giới lãnh đạo giáo dục đều nhận là thất bại vì thiếu một triết lý giáo dục (philosophy of education). Không biết đặt ra những câu hỏi cơ bản, tức là không biết triết lý, thì khó thành công. (còn tiếp)
Thoát Trung trong một cuộc chiến toàn diện và tổng hợp!

Hà Sĩ Phu (Danlambao) - Mục tiêu chiến lược bức thiết là Thoát Trung, nhưng muốn Thoát Trung buộc phải Thoát Cộng. Hai việc chống Nội xâm và chống Ngoại xâm ấy phải làm song song và tăng cường hiệu lực cho nhau. Đồng thời phải giải ảo các thần tượng CS còn được dùng như những tấm khiên bảo vệ ngai vàng cho các vua tập thể và che đậy cho âm mưu Hán hóa thôn tính Việt Nam. Vô hiệu hóa thần tượng không phải mục đích, cũng không phải xúc phạm điều thiêng liêng gì mà chỉ là vô hiệu hóa một công cụ mà những kẻ Nội xâm và Ngoại xâm cùng sử dụng để ngăn chặn làn sóng Thoát Trung và Thoát Cộng đó thôi.

*

Tôi thật vui mừng được thấy GS LÊ XUÂN KHOA đã hoàn toàn đồng cảm khi khơi dậy một cách ngắn gọn và khúc chiết cái chủ đề quan trọng bậc nhất mà tôi đã đề cập ròng rã hơn 10 năm nay: Muốn thoát Trung buộc phải thoát Cộng, nhưng hai việc ấy phải làm đồng thời!

Trước khi nói thêm một số điều liên quan xin nhắc tên một số bài đã lưu trong Thư viện Hà Sĩ Phu về chủ đề này: 






*

1/ Thoát Cộng là Thoát giặc Nội xâm. 

Dân bị mất quyền làm chủ đất nước vào tay người cầm quyền trong nước thì đó là nạn Nội xâm (xin tham khảo bài Xin đừng gọi Tham nhũng là Nội xâm). Có người bảo: Dân ta vẫn có đầy đủ mọi thứ quyền công dân đấy chứ? Toàn là quyền trên giấy thôi. Nói gì nhiều, chỉ nghe TBT đảng nói "Quốc hội là nơi cụ thể hóa các nghị quyết của Đảng” và lời Chủ tịch của Quốc hội, nơi tập trung quyền lực cao nhất của nhân dân, nói về việc thành lập ba đặc khu (3 nhượng địa của Tàu) rằng “Bộ Chính trị đã quyết thì Quốc hội phải bàn cách thực hiện, không bàn cãi gì nữa” là đủ rõ “quyền làm chủ” của dân vĩ đại đến đâu rồi. 

Nhân dân chưa bao giờ được bốc lên cao như trong chế độ CS, nào là người sáng tạo ra Lịch sử, nào là chủ nhân thật sự của đất nước, cán bộ chỉ là đày tớ của nhân dân. Nhưng Nhân dân chỉ làm nên Lịch sử để ĐCS cướp được chính quyền, chứ xong việc rồi, bây giờ “thằng dân” muốn làm nên Lịch sử thì hãy phải đi “học tập cải tạo” để thành công dân tốt của Đảng đã nhé! Đảng lại chủ trương “Đất đai thuộc sở hữu toàn dân, do nhà nước đại diện chủ sở hữu và thống nhất quản lý” (Nhà nước toàn người của ĐCS lãnh đạo)! Vậy là cả giải đất chữ S của tổ tiên nước nhà để lại nay do ĐCS độc quyền giữ “sổ đỏ” (dân chỉ được cho quyền sử dụng chứ không có quyền sở hữu). Ông chủ mà không được sở hữu “một mảnh đất cắm dùi” thì xách dép cho thằng đày tớ, rồi để họ hàng nhà dép lên tiếng như trường hợp cô Thùy Dương ở Thủ Thiêm. Đày tớ cầm “sổ đỏ” trong tay thì nó “sang nhượng” cho ai là rất đúng luật, đúng quy trình, còn cãi gì nữa? Thế thì nhân dân đã mất nước, từ trong nước, trước khi bị ngoại bang xâm lược vậy!

2/ Về quan hệ giữa Thoát Trung và Thoát Cộng: Như vậy, nhiệm vụ Thoát Trung và Thoát Cộng cũng có nghĩa là Thoát nạn Nội xâm và nạn Ngoại xâm, cũng tức là chống nạn Cộng sản và nạn Bắc thuộc-Hán hóa. 

Vì VN sa vào chủ nghĩa CS nên mới đưa đất nước chui vào vòng tay Trung Cộng, ngược lại nếu VN ra khỏi quỹ đạo CS thì Trung Cộng chẳng còn cớ ràng buộc gì, lợi thế gì để trói buộc VN. Quan hệ giữa hai quốc nạn này, giữa hai nhiệm vụ này là quan hệ NGUYÊN NHÂN và KẾT QUẢ. Theo phép chữa bệnh thì diệt được nguyên nhân là chữa được bệnh: hết chế độ CS là hết bệnh Bắc thuộc. Nhưng ở đây cả nguyên nhân (chế độ CS) lẫn kết quả (nạn Trung Cộng xâm lược) đều là hai vật thể sống khổng lồ, quái ác và liên kết tương hỗ củng cố lẫn nhau, bảo vệ lẫn nhau để cùng hưởng lợi trên số phận của dân tộc VN. Nguyên nhân (chế độ CSVN) bám chặt lấy kết quả (bành trướng Trung Cộng) và kết quả (bành trướng Trung Cộng) quay lại giữ chặt nguyên nhân (CSVN). Điều quái ác là, người giữ chế độ chính trị CS ở VN không phải chỉ ĐCSVN mà chủ yếu là ĐCS Trung quốc. ĐCSVN hiện nay không muốn từ bỏ chế độ CS đã đành, nhưng cho dù có muốn vì nước vì dân mà thoát ly chế độ thì Trung Cộng cũng không cho phép. Tôi đã có lần trả lời phỏng vấn rằng với những gì hai nước đã thiết kế, Trung Cộng có thể dùng tiền mua chuộc bất cứ một kẻ cầm quyền VN nào muốn Thoát Trung, và nếu không mua được thì nó giết quách một cách thật dễ dàng (thân chư hầu khốn nạn như thế). Tóm lại, tuy Thoát Trung là mục tiêu cấp bách và trọng yếu số 1 nhưng không thể Thoát Trung mà chưa Thoát Cộng, lại cũng không thể Thoát Cộng trước rồi mới Thoát Trung. Hai việc ấy phải làm song song, vấn đề là phối hợp hai việc ấy với nhịp điệu như thế nào?

Nhưng Trời sinh ra tai họa nào cũng đồng thời cho luôn thuốc chữa nằm ở đâu đó. Trước đây, khi Trung Cộng chưa lộ rõ mặt xâm lược thì việc đấu tranh Thoát Cộng trong nội bộ quốc gia là cực kỳ khó. Lúc ấy lên án một vấn đề dân chủ-nhân quyền là rất khó và ít hiệu quả, vì ĐCS thừa sức che đậy và trấn áp. Nhưng khi Trung Cộng lộ diện xâm lược, thì chính giặc Ngoại xâm chứ không ai khác đã giúp dân ta vạch rõ mặt thật của giặc Nội xâm mà ĐCS khó cãi được. Hai việc lớn Thoát Trung và Thoát Cộng phải làm đồng thời là điều rất khó, nhưng mặt khác hai việc ấy lại tương hỗ nhau, tạo điều kiện cho nhau, làm dễ cho nhau. Gắn chặt hai việc ấy với nhau sẽ thành sức mạnh.

3/ Thoát Cộng- Thoát Trung đều là việc khó, phải toàn diện và tổng hợp

a/ Cộng sản là loại Virus cực kỳ khó diệt: Nọc độc CS giống Virus HIV ở chỗ chỉ cần chạm vào da thịt một chút đầu kim tiêm còn dính HIV là sẽ mắc đúng bệnh AID/HIV ấy. Chỉ cần chấp nhận một một chút gì đó do CS truyền vào là trước sau cũng tái sinh đúng nọc độc đó một cách hầu như nguyên mẫu. Tại sao như vậy? Vì chủ nghĩa CS tuy bản chất là phi lý và phi tiến hóa nhưng cái ảo tưởng quá “hoành tráng” đến mê ly của nó lại rất dễ thấm sâu vào tâm can khốn cùng hoặc những trái tim cao cả duy cảm. CS khi đã cầm quyền là một thực thể tổng hợp tất cả mọi thứ trên đời và biến hóa như xiếc, khoa học và ảo tưởng, lý thuyết và thực dụng, dân túy và chuyên quyền, quốc gia và quốc tế, triết lý và ngụy biện, lời nói khác việc làm, Ác khoác áo Thiện…. cho nên dẫu bế tắc đến đâu nó cũng vẫn tìm được cách để lừa người ta, mà nghe cũng có vẻ có lý. Vừa lý thuyết vừa thực dụng, vừa đặc hiệu vừa pha tạp, CS là một tổng thể lừa hoàn chỉnh, đối thủ có khả năng “bao sân” chỗ nào cũng len vào được để hòng chế ngự con người. Virus ấy chỉ bị liệt nếu tách khỏi các cơ thể sống. Một tế bào sống để nó nhập vào là nó sinh sôi. 

Muốn Thoát Cộng chỉ có cách thoát ly nó hoàn toàn, đừng luyến tiếc chút ưu điểm mà dính vào là chết.

b/ Bài học rút ra từ thực tiễn chính trị.

Phép làm xiếc ấy, phép lừa ấy lừa được cả dân thường và giới trí thức. Những người có học chúng ta cả đời được đào luyện để xem xét và xử lý mọi điều sao cho cho công bằng, cho có lý có tình, không thiên vị bên nào, và tự cho thế là vừa có óc vừa có tâm của con người chân chính. Chủ nghĩa CS lý thuyết cũng như thực tế đương nhiên bên cạnh mặt xấu căn bản cũng có những điểm tốt nhất thời có thể ghi nhận (mọi sự trên đời đều có hai mặt như vậy!). Nhưng như trên đã nói: Dính vào đầu mũi kim tiêm có nọc CS là trước sau cũng bị lôi vào quỹ đạo ấy, lúc đầu rất thuận tình nhưng vào bẫy rồi là bị áp đặt không ra được nữa, cứ quanh quẩn. giãy giụa mãi trong sự “chân chính” của mình mà thôi.

Sự “chân chính” ấy của số đông Trí thức chúng ta chỉ khiến cho kẻ chính trị lão luyện “cười vào mũi”, nó cứ giả vờ khen để sử dụng, chứ ít kẻ dám như Mao nói toẹt ra rằng “Trí thức suông không bằng cục phân!”.

Đạo đức vẫn dạy người ta: Trị cái Ác thì phải dùng cách cực Thiện, nó độc tài thì mình phải thật dân chủ, nó dấu giếm thì mình phải công khai, nó bất công thì mình phải thật công bằng…! Đạo đức dạy như thế bởi Đạo đức không dạy người ta làm Chính trị chân chính để diệt trừ cái Chính trị gian tà. Mà Thoát Trung và Thoát Cộng là sự nghiệp Chính trị chứ không phải học thuật. 

Trong Chính trị, người yêu Hòa bình muốn diệt Chiến tranh nhiều khi lại phải dùng Chiến tranh mãnh liệt hơn mới mong kéo thế giới trở lại Hòa Bình. Mục đích và phương tiện nhiều khi phải ngược nhau, kẻ gian tà cũng nói như vậy (mục đích biện minh cho phương tiện) nhưng ngụy biện để biện minh cho mục đích thực ra rất xấu của nó.

Trong khi trao đổi với bạn bè thân thiết, tôi thường nói thẳng đại ý như sau:

“Ông cứ bảo đổi mới là phải giữ cái tốt cũ, bỏ cái xấu, chứ không phải đổ bỏ tất cả, có thế mới là đổi mới trong ổn định. Xin thưa: Nếu chế độ CS cũng mọc ra từ sự kế thừa thì ta có thể tu sửa chế độ CS cũng trên tinh thần kế thừa mà cải tiến như thế, nhưng đặc biệt CNCS ra đời với phương trâm “đoạn tuyệt một cách triệt để nhất với các giá trị truyền thống”, khiến cho mọi giá trị đều bị lộn ngược, thì một chủ nghĩa như thế không thể được đổi mới bằng phương pháp kế thừa, mà lại phải đoạn tuyệt nó một cách triệt để nhất mới có thể đưa xã hội trở về trạng thái thăng bằng rồi tiếp tục cải tiến mà đi lên. Thế mới là khoa học thật sự. Vì thế Yeltsin mới tổng kết kinh nghiệm rằng chế độ CS chỉ có thể phá bỏ chứ không thể sửa chữa. 

…Ông cứ muốn xử lý sao cho thật công bằng, xem xét cả ưu cả khuyết, không thiên vị bên nào ư? Xin thưa: "Không ai khiến ông làm trọng tài thế giới hay quan tòa thế giới! Chỉ nhân dân VN đang đòi hỏi làm sao Thoát được Cộng Sản để Thoát được nạn Bắc thuộc mới đang xiết vào cổ dân ta đây này!”. Vâng, đại loại tôi thường bộc bạch với bạn bè Trí thức thân cận như thế.

c/ Vì thế, muốn Thoát Cộng lại phải Thoát Hồ và Thoát Mác nữa.

Từ nhận thức như trên đã trình bày, đương nhiên dẫn đến kết luận: Còn lưu luyến một chút gì đó ưu điểm của các tổ sư CS như Mác-Lê-Xít và Hồ chí Minh thì không có cách gì ra khỏi mê lộ CS.

Chẳng có gì phải tiếc, một vài ưu điểm của các vị ấy nếu có thì cũng nằm trong tính chất của các hệ văn hóa khác, hệ văn minh khác phổ quát của nhân loại rồi. Bỏ các vị ấy đi ta không mất chút gì quý giá hết. Trái lại, những sai lầm của các vị ấy tất yếu dẫn đến thảm kịch khiến cho toàn dân tộc ta giờ đây phải đem hết sức bình sinh, huy động toàn tâm toàn lực chưa chắc đã ra khỏi cái ngõ cụt kinh hoàng mà các vị ấy đã tạo ra. 

* Về Marxism-Leninism: 

Các ông tổ CS này có 5 sai lầm căn bản: 

- Hiểu nhầm thời đại mình đang sống (thời kỳ văn minh Công nghiệp bột phát, mở đầu bước phát triển mới của nhân loại, thì các tổ sư CS tưởng đây là thời kỳ cáo chung, giãy chết của cái gọi là chủ nghĩa Tư bản nên rủ nhau định đào mồ chôn. Coi giai cấp thợ thuyền là giai cấp tiền phong của xã hội, không biết Trí tuệ mới là động lực tiên phong). 

- Hiểu nhầm Lịch sử nhân loại (Coi Lịch sử chi là một chuỗi những cuộc đấu tranh giai cấp, đấu tranh giai cấp là động lực của tiến hóa của nhân loại, không biết tiến hóa của loài người là do có sự tích lũy và gia tăng Trí tuệ). 

- Hiểu nhầm về nguyên nhân bất công (coi tư hữu là nguyên nhân bất công, nhà nước là bộ máy áp bức cần phải tiêu vong). 

- Hiểu nhầm về cách giải quyết bất công (công hữu hóa hết thảy, tập thể hóa hết thảy, để người lao động tự quản, muốn cả xã hội đi vào một cõi định sẵn, thánh thiện như thần tiên, chỉ có hòa thuận không còn cạnh tranh, làm theo năng lực hưởng theo nhu cầu). 

- Toàn bộ chương trình ước mơ ảo tưởng ấy lại phải do một đảng toàn quyền dẫn dắt, cuối cùng tạo ra một xã hội lộn ngược, phá nát mọi giá trị, lộn ngược so với ước mơ, làm khổ cả “búa” lẫn “liềm”, nhưng kẻ cầm quyền với lợi quyền vô cực thì quyết giữ cơ chế lộn ngược ấy. Thế là ngõ cụt.

Chính hai nước lớn là quê hương của Mác và rất yêu mến Mác là Đức và Pháp đã cùng Hiệp hội 46 nước châu Âu ra Nghị quyết 1481 lên án chủ nghĩa CS mắc tội ác chống nhân loại, để vứt nó vào sọt rác. 

Chỉ cần vài điều ấy thôi tưởng đã đủ thuyết phục để “kính mời” các vị ấy vào ngồi yên trong bảo tàng Lịch sử cho xong. Cố tìm ưu điểm gì nữa cũng bằng thừa. Sách vở về Mác còn xuất bản chẳng qua là điểm lại một hiện tượng trong quá trình nhận thức của nhân loại. (Riêng với VN thì chủ nghĩa ấy còn phạm tội ác nữa là đưa VN trở lại vòng tay của kẻ thù truyền kiếp Đại Hán Bắc phương).

* Về nhân vật lịch sử Hồ Chí Minh của Việt Nam: 

Một khi cả quỹ đạo CS là quỹ đạo chống Nhân loại thì những ai đưa cái “chống Nhân loại” ấy vào VN đương nhiên mắc tội chống nhân dân VN, logique tự nhiên là như vậy. Hai đại nạn mà ta cần thoát là Thoát Cộng (nội xâm) và Thoát Trung (ngoại xâm) chẳng phải do chính tác giả HCM đem vào thì còn ai? Hãy bỏ qua mọi câu chuyện về con người cá nhân HCM, vì với nhân vật chính trị thì “con người chức năng” mới quan trọng. Chức năng là dẫn đường dân tộc mà dẫn đường vào ngõ cụt, nay cả nước phải cố thoát ra, thì dù với thái độ khoan dung ta cũng chỉ có thể thông cảm cho anh Ba chưa đủ tầm để nhìn ra nguy cơ tiềm ẩn thế kỷ ấy, chứ yêu cầu phải tôn thờ cho “sống mãi” một sai lầm tai hại thì chẳng hóa điên khùng lắm sao? 

Có một vài luận điểm bào chữa cho HCM có thể kể ra:

- HCM không phải người CS (?), chỉ mượn con đường CS để giành độc lập. Luận điểm này thật nhảm.

- Tình hình thế giới và dân trí VN lúc bấy giờ đương nhiên bị hút vào đường CS, không có HCM này thì sẽ có người khác theo đường như HCM thôi, trách HCM làm gì?. Mới nghe cũng xuôi tai, nhưng nói cù nhầy như vậy thì cũng vô lý như bảo “thời Trần Hưng Đạo nếu không có Hưng Đạo này thì cũng xuất hiện một Hưng Đạo khác, tôn thờ cá nhân làm gì?!! 

- Không ít người lo rằng đụng đến thần tượng là mắc tội chính trị rất lớn, là nói xấu lãnh tụ?

Xin thưa: ĐCS coi việc bảo vệ đảng và bảo vệ chế độ mới là nhiệm vụ chính trị quan trọng nhất. Nay ta đã dám công khai nói Thoát Cộng, tức công khai tẩy chay chế độ chính trị, thì những điều khác chỉ là chuyện nhỏ. Họ vẫn ra vẻ cung kính bắt toàn dân đưa thần tượng lên bàn thờ (cả trong chùa chiền nữa) chẳng qua vì thấy đa số dân vẫn còn tin hoặc còn sợ nên dùng luôn hình tượng ấy như một đức Bồ tát hoặc như ngáo ộp để răn đe bách tính, chứ trong lòng những người CS cầm quyền bây giờ phỏng có tôn sùng nhân vật ấy nữa không? Trên tường vẫn treo 5 điều Bác dạy mà cứ tham ô tiền tỷ chứ đâu có “Cần kiệm liêm chính”, đánh dân như đánh xúc vật chứ đâu có “kính trọng lễ phép” như lời Bác răn? Họ dùng “Bác Hồ” như dùng một công cụ để giữ ghế cao cho họ, như người dân vẫn bện “ông bù nhìn rơm” để giữ ruộng dưa. Hết ngày mùa, hoặc thấy chim chóc không sợ bù nhìn nữa thì họ cũng vứt ông bù nhìn vào bếp đun.

Với những ai vẫn còn lòng tin nơi thần tượng bù nhìn, ta có thể ví tượng bù nhìn cũng linh thiêng như tượng Phật, tượng Chúa. Các vị ấy đều phúc đức không có tội gì. Nhưng nay có tên kẻ cướp cứ ẩn hiện tài tình núp sau bức tượng để bắn đồng bào ta, thì buộc lòng ta phải bắn tan bức tượng để tên cướp lộ nguyên hình. Diệt cướp xong người sùng đạo có thể dựng lại bức tượng hoành tráng hơn. Tình thế đã như vậy thì người Dân chủ đâu còn có thể cũng núp bóng những tượng Hồ tượng Mác ấy mà đấu tranh nữa?

KẾT LUẬN: Mục tiêu chiến lược bức thiết là Thoát Trung, nhưng muốn Thoát Trung buộc phải Thoát Cộng. Hai việc chống Nội xâm và chống Ngoại xâm ấy phải làm song song và tăng cường hiệu lực cho nhau. Đồng thời phải giải ảo các thần tượng CS còn được dùng như những tấm khiên bảo vệ ngai vàng cho các vua tập thể và che đậy cho âm mưu Hán hóa thôn tính Việt Nam. Vô hiệu hóa thần tượng không phải mục đích, cũng không phải xúc phạm điều thiêng liêng gì mà chỉ là vô hiệu hóa một công cụ mà những kẻ Nội xâm và Ngoại xâm cùng sử dụng để ngăn chặn làn sóng Thoát Trung và Thoát Cộng đó thôi.

16/12/2018
Pourquoi certains aliments explosent dans votre estomac
Chère lectrice, 
Cher lecteur, 

Lorsque vous avez mal au ventre après un repas… 

Lorsque vous avez le ventre gonflé… 

Lorsque vous avez la digestion difficile… 

… c’est souvent que vous avez par erreur mélangé des aliments qui forment une combinaison explosive. 

Explosive ? Comment est-ce possible ? 

Vous avez déjà constaté que la cuisine et la chimie ont beaucoup en commun. Le cuisinier est un chimiste spécialiste des préparations comestibles

Or en chimie, on observe souvent des réactions inattendues : fumée, explosions, précipités, etc. 

On l’oublie souvent, mais avec les aliments, c’est pareil.

2 réactions violentes qui amusent les enfants

Souvenez-vous de ce qui se passe quand on met une dragée Mentos dans une bouteille de coca-cola : 
Dans le même genre, il existe des combinaisons qui font vomir : par exemple une banane et un verre de Sprite. 

On sait qu’il existe des mélanges alimentaires explosifs. 

Sans chercher aussi loin que le mélange mentos-coca, je vous parlais récemment du thé vert à jeun qui donne la nausée. 

Apprenez à maîtriser les réactions du quotidien

Il est important de connaître les mélanges de protéines, de glucides, et de matières grasses qui produisent des « explosions » dans le ventre. 

Car c’est peut-être la raison pour laquelle vous souffrez de problèmes digestifs depuis longtemps sans comprendre

Certains ont l’estomac plus solide que les autres, mais de façon générale les mélanges ci-dessous réagissent violemment dans votre estomac. 

Premier principe à connaître : protéines et glucides

L’estomac ne digère pas tous les aliments de la même façon. 

Les protéines, par exemple, doivent se trouver dans un environnement acide pour être convenablement digérées. 

À l’inverse, un milieu alcalin est propice à la digestion des glucides. 

Dès lors, si l’on mange un steak (protéines) accompagné de pommes de terre (féculent, donc glucides), le corps va produire en même temps plusieurs types d’enzymes qui vont se combiner tout en se neutralisant. Cela va ralentir et compliquer la digestion. 

Pour vous en convaincre, souvenez-vous de cette lettre la prochaine fois que vous mangerez un steak-frites. Et observez à quel point vous vous sentirez alourdi et fatigué. À moins d’avoir un estomac hyperactif, cette sensation risque de durer un bon moment. La digestion se fera dans la douleur. C’est là tout l’intérêt d’apprendre à combiner les aliments pour une digestion optimale. 

Le premier principe à retenir est de séparer les protéines des glucides. Au lieu de manger de la viande avec des pommes de terre, mangez de la viande et des légumes. 

De même, ne mangez pas du poisson avec du riz, mais plutôt avec des légumes verts (épinards, brocolis, haricots verts), car ils se digèrent facilement, peu importe ce qui les accompagne. 

Ainsi, glucides + légumes ou protéines + légumes, sont de bonnes combinaisons. 

Deuxième principe à connaître : quand manger un fruit

Un autre principe à connaître est qu’il faut éviter à tout prix de manger un fruit juste après son repas. 

Même s’il s’agit d’une habitude profondément enracinée dans la culture, il s’agit d’une erreur qui amplifie les ballonnements et la fatigue postprandiale (qui suit le repas)

Combien de temps dure la digestion ?

Il faut quelques heures pour digérer un repas classique, surtout s’il est riche en protéines. 

Et si vous ajoutez un fruit par-dessus ce repas long à digérer, celui-ci se décomposera plus rapidement que le reste car il est riche en fructose. 

Le fruit commencera à fermenter dans votre estomac. Vous vous sentirez alors nauséeux et ballonné. 

Il vaut mieux manger le fruit au début du repas, ou alors comme une collation à part. Vous vous épargnerez ainsi les problèmes de ballonnements et de gaz. 

Troisième principe à connaître : quand boire

Le dernier principe fondamental est de ne pas trop boire pendant les repas

Vous pouvez boire du jus de citron avant de manger car il va activer votre système digestif. 

Pendant le repas, ne buvez que quelques gorgées (en privilégiant l’eau) :

Si vous buvez trop, le liquide va diluer les fluides digestifs de l’estomac et diminuer leur efficacité. 

Il existe une exception : si vous buvez du vin (ou tout autre alcool), je vous conseille de boire un verre d’eau pour un verre de vin. 

Appliquez ces trois principes, et vous verrez que votre digestion se fera plus discrète... vous aurez moins de creux d’énergie pendant la journée… et vous dormirez plus calmement la nuit. 

La liste des aliments que vous ne devriez jamais manger en même temps

Il existe des tas d’autres mélanges explosifs peu connus. Par exemple : 

  • Poisson et produits laitiers 

  • Viande et produits laitiers 

  • Foie et produit laitiers 

  • Tomates et yaourt 

  • Café et yaourt 

Surveillez votre digestion la prochaine fois que vous mangez ces mélanges. Et voyez si ça peut faire la différence pour vous. 

La digestion est une affaire très personnelle : 

Peut-être y a-t-il d’autres mélanges qui explosent dans votre estomac. Si vous avez recensé des mélanges explosifs qui n’ont pas été cités ici, je vous invite à les lister ici pour en faire profiter les autres lecteurs. 

Merci ! 

Bien à vous, 

Eric Müller 
La terre nourrit tout
La terre nourrit tout
La terre nourrit tout
Les fous, les sous, les sages
La terre nourrit tout
La terre nourrit tout
Les sages_et les fous
Les fous, les sous
Les fous, les sous, les sages
Les fous, les sous
Les sages_et les fous

Cựu chiến binh và thời thổ tả

Trần Vinh

22-12-2018

(Nhân kỷ niệm ngày thành lập QDNDVN)

Hết chiến tranh rồi anh xuất ngũ về quê

Làm nông dân một sương hai nắng

Bắt đầu lại từ đầu với hai bàn tay trắng

Với tấm thân gầy chi chít những vết thương.

Anh chỉ muốn sống yên ổn ở quê hương

Không màng chi tới phồn hoa đô thị.

Nhưng nào anh được thỏa lòng thỏa chí.

Vì thời thế nay đã đổi thay rồi

Vùng ngoại thành nay đã được lên ngôi

Trong xu hướng nông thôn đô thị hóa

Ruộng vườn nhà anh trở nên có giá

Nên các quan nhăm nhe ăn cướp đem về

Giao cho chủ đầu tư với mức giá… khỏi chê

Nên đuổi cả nhà anh ra đứng đường đứng chợ

 

Nuốt nước mắt vào trong

Anh phải làm thân trâu ngựa

Hễ ai thuê việc chi anh cũng cứ làm.

Cho dù anh chưa bao giờ tham lam

Nhưng nếu không có tiền

Thì biết lấy gì nuôi con thơ, mẹ già, vợ yếu?

 

Và anh vác đơn cùng bà con dân oan đi lên huyện, tỉnh cho đến trung ương

Những mong bề trên còn biết rũ lòng thương

Với người lính năm xưa

Trước gian khổ hy sinh chưa từng so đo tính toán

 

Nhưng nào có quan nào nghe thủng tai lời ca thán

Của anh – người cựu chiến binh may mắn trở về

Mà không bỏ xác nơi rừng xanh núi đỏ

Để đem chiến thắng về cho ‘đảng quang vinh’

Cùng lũ quan chức hậu sinh và cũng rất… súc sinh

 

Một người chỉ muốn sống yên ổn thanh bình

Và bình dị như cha ông ta trước giờ vẫn thế

Có phải vì các quan hiện nay không cùng thế hệ

Nên chả biết gì cái giá của sự hy sinh

Cho độc lập tự do đâu kể tấm thân mình?

 

Vì với họ, tiền, vàng, đô-la mới là đáng quí

Họ đâu có quan tâm gì tới sự thiêng liêng của tình đồng chí

Như thời chiến tranh các anh dành cho nhau…

Bây giờ anh đã hai màu tóc trên đầu

Nhưng chả thể bình yên trong những năm tháng cuối

Chắc chắn là anh sẽ ôm hận mà về nơi chín suối

Gặp lại đồng đội xưa đang có ý mong chờ…

 

Đây là sự thật chứ không phải nằm mơ

Nếu ai đó không tin thì xin mời ghé qua Thủ Thiêm mà nhìn cho rõ nhé

Nhưng ở xứ này đâu chỉ có Thủ Thiêm thôi đâu nhể?

Mà có hàng trăm nơi khác cùng cảnh trớ trêu

 

Cướp, cướp nữa cho quan sớm… đầy diều

Rồi đem vợ con di dân sang với quân… giãy chết

Vì các quan biết rõ hơn ai hết

Chỗ nào trên trái đất này mới là nơi đáng sống những năm tháng cuối đời

Để mặc cho đồng bào mình dãy dụa đứt hơi

Trên quê hương ô nhiễm toàn tòng và ngày càng khó sống…

Trần Vinh – Một CCB